Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Chị về đưa em sang sông
                                      (Viết cho em gái Kim Hạnh)

Chị về đưa em sang sông
Trời đang thu biếc trở ngày hạ mây
Dòng Hương sóng lớn nước đầy
Mẹ không còn nữa mắt em tôi buồn.

Ừ thì cũng phải sang sông
Bến trong bến đục biết đâu mà chờ
Em ơi thuyền chật người đông
Biết em tôi có vững tay chống chèo.

Chị về đưa em sang sông
Mẹ không còn nữa, đâu câu dặn dò?
                                Rồi đây ngày rộng đêm dài
Em ơi gió chướng một trời riêng em

Bốn chị xem cũng như không
Chị hai về với hư vô thuở nào
Chị ba đứt gánh nửa đường
Gian truân tay bế tay bồng chị tư
Chị năm đơn lẻ về chiều
                                 Em ơi! đau đáu nẻo về của em!

Chị về đưa em sang sông
Mong sao trong ấm ngoài êm đỡ người
Nhân gian độ lượng bao giờ?
Địa cầu nóng bỏng em ơi chia cùng.


Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Tìm em
(viết cho em gái Kim Dung)
                  
                             Tìm em tôi mãi đi tìm
                              Ngàn con sóng nổi vạn trời bão dông
                             Biết em đứng đợi rất gần
                             Sao tôi vẫn cứ biển đông đi tìm.

Chim trời cá nước muôn nơi
Nơi nao em hỡi mắt buồn Sơn Tây
Nơi nao em để hao gầy
Cho tôi gởi phiến mây hồng làm chăn.

Gió thổi mây, trắng bông trời
Mây bay bông thổi gió lùa tóc em
Bên thềm thôn cũ êm đềm
Có còn tóc bện hơi sương ban chiều.


Bến đời gió thổi đìu hiu
Áo chăn chẳng ấm những ngày đông sang
Bến sông giờ rụng hoa vàng
Ai đem chăn đắp mây vần chiều hôm!

Vườn chiều gió trở đi tìm
Ngọn răm nhớ mắt bưởi lài nhớ hương
Cau buông nhớ mái tóc mềm
Hải đường hé nụ nhớ lời dạ thưa.

Trăng đêm thu, gió đêm hè
Nắng xuân gợi nhớ mưa đông se lòng
Dù em ở bến sông nào
Em ơi chị mãi nhớ ngày xa em.





Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014



Nhớ VuVơ

1
Vu Vơ
Gió đồng vắng
Mây đồng không
Vu Vơ trôi nổi
Phương nào Vu Vơ?

Vu Vơ sống giữa đồng trơ
Gió đồng thổi suốt bốn bờ vách xiêu
Khoai lang dây nướng với củi nè
Mời tôi cùng với nụ cười hồn nhiên.

2
Ngày nắng, đêm mưa
Chiều trở gió
Bạn và tôi lang thang khắp phố phường
Kinh thành màu xám rêu phong ấy
Rằn ri nâu đỏ áo giầy chiến binh
Vu Vơ cười gượng
Buồn bã hỏi:
Thành phố mình có đẹp không?

Vu Vơ bơi trên sông
Dòng nước trong 
Hoa mưng đỏ 
Nàng mơ Ophilia...quên mọi điều

Xa trường xa bạn
Xa dòng sông
Đêm tối tháng giêng bạn lên đường
Tôi đứng trong sân
Sau bụi lài
Hoa trắng
Cầm bàn tay, không thấy mặt 
Biệt từ...
Ái ngại bạn nói nhanh câu nhắn  gởi
Chào dòng sông xanh
Chào màu đỏ hoa mưng.

Níu bàn tay
Níu bàn tay tôi xa bạn 
Sân trường Đồng Khánh 
Cây mù u vẫn xòe năm ngón 
Mà bạn cùng tôi đếm mãi hoài.

3
Bạn theo gió mây ngàn
Hay vui hội nơi nao?
Thành phố chừ loang lổ
Đạn bom còn réo quanh

Dấu chân bạn còn in
Vườn nhà tôi ngày nọ
Dòng sông vẫn ôm giấc mơ
Yên bình của bạn
Nàng Ophilia 
Trôi dạt trên sông!
Quên nỗi nhục trần gian
Quên phận thân nô lệ.

4
Hết chiến tranh 
Quê nhà mình có nắng
Nhưng mùi máu tươi
Bao năm rồi vẫn chưa vơi 
Mùi máu tanh, màu máu đỏ
Còn ri rỉ thành dòng
Từ hang ổ ngày xưa
Đến lâu đài, biệt thự bây giờ
Hoa mưng đỏ không còn trôi
Trên dòng sông
Con đò Rồng diêm dúa
Giọng ca hoan lạc quá!
Màu hoa mưng hay màu máu đỏ
Của muôn ngàn dân oan
Nàng Ophilia điên dại
Chìm chết trong dòng nước đen

Vu Vơ ơi!
Vu Vơ ơi ! bạn vui khổ thế nào?

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014





 





Ơi!

Con gà gáy đâu xa
Con cu gù đâu đó
Chuồn chuồn lượn bờ ao
Áo anh rách bao năm
Em không sao vá hết

Đêm nghe anh thở dài
Ngày thấy anh quay quắt
Sốt rét rừng làm anh ngủ gật
Viết đôi ba dòng, chôn chặt nỗi đau.

Nói tới nói lui với đôi người bạn
Có  kẻ thật lòng có kẻ loanh quanh
Hỏi bởi đâu làm “chúng sinh” tan tác
Trả lời bằng giọng cười nghẹn ấy thôi.

Mai cháu lớn tìm đâu ra sự  thật?
Bởi cha ông bị khóa miệng rồi
Cứ viết đi dù không nơi đăng tải
Tre xanh còn để đến ngàn sau.

Có người bảo viết làm gì cho mệt
Cõi nhân sinh đếm được bao ngày?
Thôi thì một túi thơ bầu rượu
Cho qua ngày đoạn tháng: vui thôi mà.

Tháng và ngày trong từng hơi thở
Viết được đôi dòng là thở bấy nhiêu hơi
Cất trong tủ có ngày người tìm đọc
Sự thật muôn đời ai cũng muốn tìm thôi.

Hãy viết đi dù bút có toe cùn
Cắn nó lại mài thêm cho sắc bén.

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

Rằm tháng năm
     
Rằm tháng năm sao trời mưa như thác đổ?
Em nợ chị yêu bao nhiêu nước mắt cho vừa
Hương trên bàn thờ cháy đượm một màu lam
Bướm ngoài trời bay sà sà đậu
Rằm tháng năm mà heo may chuyển đến
Mưa lất lay như kéo rét buốt về
Ngửa mặt bặm môi cố ngăn dòng lệ ứa
Hóa vàng khói trắng, khói trắng bay
Khói bay, mưa rơi
Mưa rơi, khói bay
Tro tàn vó rắc
Từng cơn sóng cuộn, cày quặn lòng đau
Áo len, áo nỉ ngày xưa em giữ mãi đến bây giờ
Đôi tay chị đan, áo còn giữ hơi ấm.

Đốt cho chị áo giấy bông màu xanh nước biển
Đôi dép thợ hồ dán vụng sứt quai
Giá như em hiểu nhiều từ ngày ấy
Nỗi đau nào chừ xé tâm em
Những dại khờ của em chị mang theo
Chốn nào chị có vui không?
Chốn nào chị có hài lòng
Ngày mai nắng mới chị ơi sưởi lòng.
                 

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014







Khúc chiều
(Viết sau khi gặp lại anh BH - hỏi thăm chị ba Kim Ngọc) 

Rơi rơi hoa trắng bên đường
Hồn hoa vương nắng chiều tương tư chiều
Gió chiều đường vắng hoang liêu
Nghe hơi sương lạnh, chuông chùa đâu xa.

Mai kia mốt nọ chiều tà
Em về có nhớ nhà mình đâu chăng?
Bến sông hoa đã héo tàn
Em ơi anh vẫn chờ em vườn đào!!

Chừ thôi còn lại hương sầu
Em còn đan áo cho người em thương?
Nơi nao em hỡi còn vương
Nhớ về chốn cũ  lòng  xao xuyến lòng.

Đường trăng phố cũ sáng sao
Một mình lặng bước nghiêng chao phố nhà
Chim đêm ăn trái sung già
Lá rơi rụng xuống vang lời ca xưa

Lưa thưa ngọn trúc hiên mưa
Nhìn xem thử bóng Ngọc ngà ẩn đâu
Mãi tìm tính chuyện mai sau
Ai ngờ ai biết thị rơi túi nào.

Thoảng hương thị, trắng chiêm bao
Trắng thêm mái tóc dài ngày lao đao
Em đi đường ẩn lời chào
Hướng về phố cổ sông trào nhớ thương.

Anh chờ em mãi bên đường
Lá cây muối đổ sầu vương tay dài
Bóng  chiều rơi mãi mòn vai
Mây đan mấy lớp ngày dày nhớ thương.

Tháng giêng chiều trắng mây thưa
Anh đi tìm mãi nguyên tiêu thuở nào
Chùa xưa hạc đã qui đầu
Anh về bến đục rầu rầu nhớ mây.

Tháng hai trăng lặng bờ tây?
Em qua bến mộng, nơi này anh say
Đêm đêm anh vọng thôn vàng
Ai đem con sáo sang ngang bẽ bàng.

Tháng ba qua ải mù sa
Thuyền ra biển lớn sóng vần nối trôi
Khăn choàng áo khoát rộng hơi
Làm sao đủ ấm em ơi ngày dài.

Tháng tư trời trở gió nồm
Thổi qua sân trước nhà ai ngại ngùng
Lỡ khi mây trắng hóa đồng
Có còn áo lượt khăn là theo em

Tháng năm nhớ nắng trưa nồng
Nhớ con nước lớn nhớ bờ cỏ xanh
Nhớ con đường nhớ hàng cau
Nắng mai rồi lại nắng chiều lao xao

Tháng sáu sao rụng bờ ao
Nhớ con trăng khuyết nhớ lời hứa hao
Hôm, Mai, Khuê, Nữ, Ngân Hà
Nhà xa mái lạc biết về nơi đâu?

Tháng bảy trời đổ mưa ngâu
Mong sao ô thước bắt cầu sang sông
Sông Ngân thay trắng đổi hồng
Mưa rơi mưa đọng trên sông hơi hàn

Tháng tám ben bén heo may
Em qua bến lạ, bến xưa anh chờ
Sương trên mặt nước mù mờ
Dáng ai ẩn hiện giữa bờ nước xanh.

Tháng chín phím lạnh tay đàn
Giọt rơi giọt đọng vương tà áo em
Áo em từ độ thu tàn
Vạc nghiêng vai đổ dây chùng ai nâng

Tháng mười gió gọi phùn mưa
Sầu đông hoa tím tím trời nhớ nhung
Bến sông con nước trùng trùng
Nơi con bến cũ đông về lạnh chăng?

Mười một tháng cũ năm năm
Anh theo bén gót, em nhìn ngoảnh ngang
Pháo hoa không nổ dây tràng
Lòng anh nổ với muôn vàn lửa kim.

Tháng chạp phố cũ chong đèn
Giăng mây giăng gió đón ngày sơ ban
Anh chừ tay nhặt lá bàn
Nhuộm nâu tấm áo em đan dỡ chừng.

Em ơi năm tháng không dừng
Giếng xưa ai múc, ao xưa ai đào
Chiều chiều ra đứng hiên tây
Ao xưa, giếng cũ em còn soi gương?

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014



Tiếng đàn xưa
Từng giọt từng giọt rơi
Thoang thoảng hơi sương mờ
Trăng sao không thể thiếu
Lá xanh chẳng chạm tay.

Buông từng sợi từng sợi
Tiếng đàn nghe vời vợi
Điệu nhạc xưa ai đánh
Dây đã chùng mất rồi.

Buốt tê lạnh bàn tay
Tìm không ra hơi ấm
Mặt trời chói trên cao
Băng trôi đôi chân rã

Tiếng nhạc xoáy vào hồn
Âm thanh sắc tựa dao
Tim cơn đau vật vã
Ruột chín khúc đoạn rời

Lâu rồi lâu lắm rồi
Chừ nghe lại điệu xưa
Ai chờ tôi ven đường
Cây muối sầu đổ lá.